Thuở xưa, vào thời chánh pháp của đức Phật
Thích Ca, tại một nơi nọ có một vị trưởng giả giàu có. Vị này có hai người vợ,
người vợ lớn không con, người vợ nhỏ sinh được một đứa con trai khôi ngô tuấn
tú, cả gia đình nhờ thế mà sinh vui vẻ.
Khi ấy người vợ lớn sinh lòng đố kỵ, luôn tìm
cách để hại đứa bé con người vợ nhỏ, nhưng bên ngoài bà tỏ ra hết lòng thương
yêu, chiều chuộng, không một chút ganh tị nào.
Một hôm người vợ nhỏ đi vắng, người vợ lớn
lén lấy cái kim ghim vào đỉnh đầu đứa bé. Ðứa bé từ ấy phát bịnh la khóc suốt
ngày, bỏ ăn bỏ uống, thân hình tiều tụy, qua bảy hôm thì chết. Trong nhà ai
cũng sầu khổ. Người vợ lớn cũng tỏ ra đau đớn, tiếc thương, Còn người vợ nhỏ
thì vật mình xuống đất, khóc than thảm thiết suốt cả ngày đêm. Nhưng cả nhà
chẳng ai biết được vì sao đứa bé ấy chết. Về sau bà vợ nhỏ biết được do lòng
ganh tị của người vợ lớn và chính bà ấy giết. Bà vợ nhỏ lập tâm báo thù. Bà đến
chùa hỏi các thầy Tỳ kheo.
- Bạch Ðại đức muốn toại nguyện lòng mong
cầu, phải làm công đức gì?
Các Tỳ kheo đáp:
- Muốn toại nguyện lòng mong cầu thì phải thọ
trì bát quan trai giới, điều cầu xin sẽ được như ý.
Nghe xong, bà xin thọ bát quan trai giới. Sau
đó bảy ngày bà chết đầu thai làm con gái lớn bà vợ lớn, thân tướng đẹp đẽ. Bà
vợ lớn thương yêu, quý trọng hơn vàng, nhưng oan nghiệt thay, đứa bé gái ấy chỉ
sống được một năm rồi chết, khiến cho người mẹ khổ sở đau đớn khôn cùng, khóc
lóc thảm thương bỏ ăn, quên ngủ. Oan oan tương báo như thế đến bảy lần, bà vợ
lớn đoán biết đây là sự báo oán của người vợ nhỏ.
Cho đến lần cuối cùng, bà vợ lớn sinh được
một bé gái lại càng đẹp đẽ, thân thể đoan trang hơn mấy lần trước, nhưng lần
này đứa bé sống được 14 tuổi, sắp có gia đình. Một hôm đang đêm nàng bước ra
khỏi cửa, liền ngã ra chết. Bà mẹ khóc lóc kêu gào la hét suốt ngày, lòng
thương con cùng cực, khiến bà phát cuồng, không còn biết chi nữa. Bà để xác con
giữa nhà, chẳng chịu tẩn liệm càng nhìn xác con càng thấy đẹp lạ thường. Ðể như
thế hơn 20 ngày.
Một buổi sáng nọ, các thầy Tỳ kheo thiền
định, dùng từ tâm quán khắp tâm chúng sinh, thấy người đàn bà ấy bị một chuỗi
oan nghiệt nối dài và nay chính là lúc nhờ sự đau khổ cùng tột có thể làm tâm
bà bừng sáng. Sau khi dùng từ tâm quán sát, thầy Tỳ kheo liền khoát y ôm bát,
đến nhà bà vợ lớn khất thực. Ðến nơi trước nhà vắng vẻ, bên trong nghe tiếng
khóc than quằn quại. Thầy rung tích trượng, hồi lâu có kẻ đầy tớ mang cơm ra
cúng:
- Bạch Ngài, bà chủ con bận việc không thể
ra, xin Ngài từ bi nạp thọ.
Thầy Sa môn im lặng, không mở bát ra mà nói:
- Ta muốn gặp thí chủ.
Người đầy tớ trở vào thưa cùng bà vợ lớn
rằng:
- Thầy Sa môn muốn gặp bà.
- Ta có chuyện buồn khổ, chỉ muốn chết thôi,
ta không muốn gặp ai cả. Mày hãy mang cơm ra cúng dường Thầy Sa môn ấy và xin
Ngài hãy đi đi.
Nhưng khi đứa đầy tớ mang cơm ra, Ngài cũng
không nhận và nói như trước. Bà vợ lớn tự nghĩ: “Ta đang lúc khổ sở mà vị Sa
môn này chẳng hiểu được tâm ta, sai người đem cúng dường mà chẳng nhận, quyết
muốn gặp ta. Khổ quá! Thôi ta cứ ra coi Ngài muốn gì?” Nghĩ xong bà bước ra.
Thầy Sa môn vừa trông thấy liền hỏi:
- Này thí chủ, vì sao bà có vẻ sầu khổ, đầu
tóc rối bù, mặt mày hốc hác tiều tụy đến thế?
- Bạch Ngài, từ ngày tôi có gia đình đến nay,
sanh bảy đứa con gái đứa nào cũng đẹp đẽ dễ thương, nhưng khi đến một hoặc ba
tuổi thì chết, duy chỉ có đứa con này đến 14 tuổi, đêm hôm vừa bước ra khỏi nhà
liền té xuống đất chết ngay. Thật tôi quá khổ sở, chỉ còn có muốn chết nữa mà
thôi. Nói xong bà khóc nức nở.
Thầy Sa môn bảo:
- Hãy rửa mặt, chải đầu rồi ta sẽ nói cho bà
nghe.
Nhưng bà ta vẫn khóc. Thầy Sa môn nói:
- Này bà, người vợ nhỏ của ông chủ nhà này vì
sao chết?
Bà vợ lớn nghe nói trong lòng bối rối sợ hãi,
tự nghĩ: “Vì sao vị Sa môn này lại biết được việc của nhà ta?”.
- Hãy quay đầu ra đây ta sẽ nói cho bà nghe.
Bà liền quay đầu ra.
- Người vợ nhỏ của nhà này sanh được một đứa
con trai, vì sao đứa con ấy lại chết đi? Bà vợ lớn nghe nói trong lòng càng sợ
hãi, run rẩy chẳng nói lên lời.
- Này bà, do bà giết đứa bé ấy, nên người mẹ
của nó đau khổ rồi chết theo, vì oan oan tương báo, người mẹ của đứa bé quyết
báo thù, nên bảy lần sanh làm con của bà rồi lại chết, để bà phải đau khổ mà
chết theo như bà đã gây ra cho người vợ nhỏ. Giờ đây đứa con bà vừa mới chết,
bà hãy xa ra thì sẽ biết đứa con ấy thế nào? Nghe vị Sa môn nói, bà quay lại
thì toàn thân đứa con ấy tan rã, hôi thối vô cùng, trong lòng cảm thấy hổ thẹn,
khủng khiếp. Bà cúi đầu đảnh lễ vị Sa môn cầu xin cứu độ.
- Ngày mai bà hãy đến chùa ta sẽ làm lễ qui y
cho. Ngay khi ấy, xác đứa con gái liền biến thành rắn độc, biết được bà vợ lớn
sẽ đi thọ giới, nên rắn nằm ngang chận đường. Sáng ngày bà vợ lớn đi đến chùa,
rắn đuổi theo.
Bà sợi hãi nói:
- Ta đến chùa thọ giới qui y, tại sao mày lại
chận đường không cho tao đi? Lúc ấy, thầy Sa môn biết được, đến nơi, người vợ
lớn trông thấy vô cùng mừng rỡ.
Thầy Sa môn nói với rắn: - Oan nghiệt,
đã trãi qua mấy đời nhiễu hại, người vợ lớn chỉ giết có một người con của nhà
ngươi, thì tại sao nhà ngươi lại làm khổ người ta đến bảy lần. Tội nhà ngươi
rất lớn, hôm nay lại muốn cản đường không cho người ta đi qui y Tam Bảo nữa,
tội này đời đời sẽ đọa vào địa ngục, hiện tại nhà ngươi chỉ là thân rắn đâu
được thân người.
- Rắn nghe nói, liền nhớ lại kiếp trước, đau
đớn trong lòng, vặn mình uốn khúc, đập đầu xuống đất, hướng về vị Sa môn mà sám
hối.
- Hai người đời trước đã tạo oan nghiệt gây
khổ đau cho nhau. Vậy kể từ nay tội lỗi mỗi người sẽ được chấm dứt, đời đời
đừng có ý niệm giết hại nhau nữa.
Cả hai đều ăn năn, khi ấy rắn độc nhờ sức chú
nguyện của Thầy Sa môn, liền được thác sanh làm thân người, tâm ý khai mở. Rồi
cũng được qui y Tam Bảo, tinh tấn tu hành.
Giới Ðức
“Luân hồi nhân quả không sai
Không tu ắt phải đọa đày khổ thân”.